Chữ Việt Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Trời ơi khổ thế!

Go down

Trời ơi khổ thế! Empty Trời ơi khổ thế!

Bài gửi by hoàng bạch thước 13/1/2015, 08:30

Khổ thế!



Hắn lên chức... kép già đã khá lâu!Vậy mà chẳng hiểu vì sao do trời đất thường nổi cơn gió bụi hay vì năm xung tháng hạn lại bỗng dưng trở chứng yêu đương! Khổ thế! Suy đi nghĩ lại thì chuyện yêu đương muộn màng này nào phải lỗi của hắn, con tim mù lòa(tim ai mà chẳng mù lòa!)làm sao biết được đường ngay,nẽo thẳng mà đi!Thế nên không hiểu vô tình hay cố ý nó cứ chọn những đoạn trường gập ghềnh,gai góc,tối tăm,lầy lội(đôi khi có cả hầm chông,bãi mìn chờ đón!) Để hăng hái... lên đường! Khổ thế!(Phải chi nó biết thân,biết phận thay vì lên đường mà... lên giường thì có phải là có phúc,có phần trời thương cho hưởng tuổi già hay biết mấy!)Hắn chả trách gì con tim mình!(Lỡ chẳng may,nói dại than trách này nọ bữa nào đó nó nhõng nhẽo đột xuất làm một cú... đột quỵ thì bỏ mẹ!) hồi nào vẫn thế từ lúc mới mười mấy tuổi học đệ thất thầm yêu,trộm nhớ cô Phượng dậy văn Hồ ngọc Cẩn,đến "nghe lòng làm sao đó"với Xuân Lan bạn gái đồng nghiệp đã có gia đình ở Trung tâm chuẩn chi dân phí đối diện sân Tao Đàn đường Hồng thập Tự xưa,chui vào rọ gia đình mồ,yên mả đẹp lại một ngày nào đó thấy em vợ mình"đáng đồng tiền,bát gạo!" Khổ thế! Mất nước,tan nhà chạy được qua đất tạm dung Úc này tưởng thôi thế là xong con tim qua cơn đại hồng thủy đã biết thế nào là lễ độ chịu yên phận sống đời... lạnh cẳng! Dè đâu chứng nào vẫn tật nấy,ông bà dậy quả đúng:
Giang sơn dễ đổi
bản tính khó dời!
Con tim mù lòa vẫn không chịu... sáng mắt,tiếp tục hành trình tối tăm,mù lòa của mình!Đi làm trả nợ cơm áo quen được một"cánh hồng Trung Quốc" A Xây lại thấy con tim... thấp thỏm! Bèn về túy toáy làm thơ..." tổng kết yêu đương:
Đi làm nhớ em vợ
đi chợ nhớ A Xây
không biết khi nằm xuống
sẽ còn nhớ ai đây!
Khổ thế!
Bây giờ thành kép già rồi,dễ thường có cho yêu đương thoải mái cũng chắc làm nên trò trống gì cái"bổn phận cao cả"của yêu đương?Con tim mù lòa... ngây thơ vô số tội!Vẫn không biết thân,biết phận hăng hái tiếp tục lên đường của hành trình yêu đương mù lòa... kinh niên và có lẽ là... vĩnh viễn!nghĩ cũng lạ,đâm đầu vào đâu cũng chết thì thôi tìm chỗ nào đó may ra còn chút đường sống để bề gì lỡ... thân tàn,ma dại cũng lê lết được về với vợ con! Không!nhất quyết cho... chết luôn và... chết chắc! Ca dao,tục ngữ đã... chỉ đường đi,nước bước rành rành:
Trai tân gái góa thì chơi
đừng nơi có vợ chớ nơi có chồng
Bí kíp cổ truyền"cua trai,tán gái" rõ ràng,mạch lạc đến thế mà sao con tim cà chớn không chịu mang ra áp dụng cứ lựa những chỗ"đừng"với "chớ" mà nhào vô... tận dụng! Khổ thế! Mà cái chuyện yêu đương của con tim cũng lạ! cứ như bình thường thì yêu ai chịu khó làm... khá khá"vài cử chỉ đẹp",ăn nói sao cho người ta"động lòng từ tâm" rồi một ngày nào đó ân sủng yêu đương sẽ được ai đó ban phát rộng rãi thế là...tha hồ gặt hái thành quả! Đằng này không phải dễ dàng như thế, bởi người đang yêu là hắn thì "vợ con đã tử lâu lắm"còn người ta hỡi ơi"chồng con cũng đã rành rành!"khổ thế!Công việc trả nợ cơm áo của hắn khá linh động,thời giờ tương đối uyển chuyển thành thử đứa con gái út mười tuổi đang học tiểu học được mẹ nó giao khoán cho chuyện đưa đi,rước về,lúc đầu cũng chẳng có gì là...chao đảo cả! Người ta cũng chỉ đưa rước con bình thường,hai"phụ huynh học sinh" trời nắng thì ngồi dưới bóng cây,trời mưa thì nép bên hiên lớp học nào đó rồi thì chuyện này,chuyện nọ nói cười vu vơ thế thôi,tưởng rằng"chuyện mưa,chuyện nắng" cũng bình thường như"chuyện gió,chuyện mây"Dè đâu những vu vơ đó chẳng hiểu tại sao và từ khi nào chuyển thành... ngẩn ngơ!Khổ thế! Tối nằm ngủ bên người vợ hiền thản nhiên... ngáy khò khò những thay đổi thành "ngẩn ngơ không ngờ" đó loay hoay trong khoảng không nhờ nhờ và hắn ngồi dậy lẳng lặng,nhẹ nhàng gõ:

Thở ai ngỡ ngàng

Đưa con đi học quen người
chuyện này chuyện nọ nói cười vu vơ
ngày qua tháng lại nào ngờ
những vu vơ ấy bây giờ ngẩn ngơ

tưởng như tình ấy giả vờ
nhưng không tình ấy thẫn thờ có không
thôi thì sông chẩy đời sông
suối trôi đời suối cho xong nọ này

nhớ câu sợi vắn sợi dài
lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm
chim bay về núi xa xăm
đơn côi lẻ bạn âm thầm nhớ ai

đời qua như giấc mơ dài
nghe trong trống vắng thở ai ngỡ ngàng.

Trong bóng đêm một mình,những"vắn dài thở ra thờ vào"ngỡ ngàng đó dù chỉ là chút gì "chôn chặt trong tâm tưởng"hắn cũng thấy sao áy náy,khổ tâm với người vợ hiền đang bình yên trong giấc ngủ!
Có một lần kia,để"thử một bài tính" hắn đến đón con khá sớm,đậu xe bên này đường nhìn qua trường,mãi nửa tiếng sau người ấy mới đến không thấy hắn đâu,ra đứng ở chỗ thật trống trải(chắc là để ai...có lòng muốn nhận ra cho rõ ràng chăng?)và rảo mắt tìm kiếm! Chỗ hắn đậu xe cách người ấy cũng khá xa,cửa xe quay lên kín mít vậy mà ai đó làm như đã đánh mất chính mình và mừng rỡ tìm ra, giơ tay vẫy rối rít!Hắn cũng vội vàng quay cửa xe xuống giơ tay... vẫy rối rít lại và chạy nhanh vào!Khổ thế!
Trời!sao không vô trong này,ngối ngoải chi vậy?
Sorry! bị ngủ quên!(Trời! ngủ quên gì mà vừa có ai vẫy tay đã vội quay cửa kính xuống vẫy lại lia lịa,nói xạo... dở ẹc nha!)
Những... không đâu vào đâu đó đã làm hắn... mất ngủ,trăn trở khá nhiều đêm bên... vợ hiền yên giấc! và rồi lại lẳng lặng ngồi dậy,lại nhẹ nhàng... gõ!:

Đời lỡ đóng hộp.


Người đến đời ta nhẹ nhàng như lá
rụng xuống một chiều nắng trải êm đềm
chẳng hiểu vì sao từ không gì cả
lao xao trở thành khi nhớ khi quên

dòng đời trôi đi quanh co lặng lẽ
đời người đời ta hai nhánh khác nhau
người với chồng bên con kề bận bịu
ta cũng vợ con này nọ đau đầu

những sáng mùa đông những chiều mùa hạ
biển vẫn xôn xao suối cũng lặng lờ
người ở đầu sông ngập tràn níu kéo
ta nơi cuối sông ăm ắp âu lo

giữa cuộc đời thường dẫy đầy bổn phận
có hai người nhìn ánh mắt chơi vơi
thôi nhé người ơi đừng là gì nữa
đời của chúng ta đóng hộp lỡ rồi.

Con tim ta ơi! bởi vì mi mù lòa nên lúc nào cũng tưởng ta vẫn là như thế! chứ thật ra nếu mi sáng mắt thì sẽ thấy rành rành rằng ta theo thời gian đã chẳng còn là ta... của ngày xưa nữa! Bỗng dưng hắn nhớ tới...Bài Tương Tư 4 rất là... cải lương có những câu rất là... thê lương tới bến:
Phải chi em đừng có chồng
và anh không là riêng ai!
Thì tình ta rất có cơ hội... lai rai nhiều tập!
(Chắc cần phải thêm ở đây một điều kiện nữa là... phải chi hắn đừng là... kép già!).
Trong hiện thực tình yêu làm gì có hai chữ... phải chi! Thế nên người ta đã có chồng và hắn cũng đã là của riêng ai!
Bỗng dưng(sao bỗng dưng hoài vậy trời!) hắn lại nhớ tới... Bài Sầu lẻ bóng rất ư là... huề vốn:
Khi muốn quên là khi lòng nhớ thêm!
Một kép già lặng lẽ một mình giữa đêm trường... mất ngủ, nghĩ đến... những dòng thơ,nhạc anh anh em em loạn xà ngầu! thế là... lại lẳng lặng ngồi dậy,nhẹ nhàng gõ:

Nỗi đau của nhớ.

Ta nhớ người ngày này ngày khác
nỗi nhớ không nguôi ngơ ngác đau
như lá biết có khi về cội
một ngày kia lẳng lặng đổi mầu

xưa còn trẻ yêu đương vội vã
nào biết đau của nhớ ra sao
nay tóc bạc tình ngờ ngờ đến
hiểu ra đau từ nhớ thế nào

một nỗi đau rất là nhè nhẹ
buồn buồn như kiến bò trên tay
rồi bất chợt chuyển qua nằng nặng
như đá đeo con tim đọa đầy

chắc ở một trầm luân nào đó
của kiếp người khi đầy khi vơi
ta tàn nhẫn bỏ ai lặng lẽ
nên giờ đây trả vốn lẫn lời

Con tim mù lòa có những chuyện rất là kỳ lạ! Muốn thiệt muốn mà không thể... muốn được! Nói nôm na,rõ ràng giống như một thứ gì đó của "xúc động rất ngọt ngào" mà đau đớn đành lòng... chối bỏ vậy! Khổ thế!Quan niệm yêu thương của hắn bao giờ cũng vậy,trước sau như một:Yêu ai,hạnh phúc của người đó là trên hết,sau đó còn lại chút gì mới tới phiên mình! Người ta đang chồng con yên ổn,hạnh phúc hắn không thể nào (dù rất muốn) xía vô... kiếm chác! Huống hồ đi bên cạnh cuộc đời hắn từ hồi nào đến giờ là người vợ hiền... không dở lắm!(dù cũng nhiều lần thỉnh thoảng làm hắn...đau đầu!)Bây giờ hắn mới hiểu ra ý nghĩa của một câu nói mà hồi nào hắn vẫn cho là... khó hiểu"Tâm an thì tình đoạn nổi!"

Tưởng rằng đời đã bình yên
dè đâu tình đến... nổi điên một mình!

Có những buổi chiều hắn kiếm cớ ra sân sau để trồng cây,làm vườn nhưng thật ra là để nhìn mây nắng,trời đất chạnh lòng cho một... sầu đâu "mình ta hiểu,mình ta đau" Ôi! đau đớn,cấu xé vô hình bóng của con tim sao mà... quá cha! những máu chẩy,ruột lòi của da thịt đời thường!

Có ai ngồi đó khóc đời buồn hiu

chiều nay ta thấy ta là lạ
một mình ngồi đó nhìn vu vơ
mây bay nắng đổ người quanh quẩn
đời sao cũ quá đến không ngờ

bất chợt hiểu ra mình đang khóc
dù rằng nước mắt chưa thấy đâu
đôi khi nước mắt không cần thiết
cho một tình yêu chất ngất sầu

ngày xưa có lẽ không còn nữa
hôm nay như luẩn quẩn quanh đây
rồi mai có thể đang đâu đó
thiên thu ai sẻ hộ sầu này

cả một dòng sông giờ đã cạn
cả một đời người giờ sắp xuôi
cả một không thời gian biến mất
cả một cuộc tình buồn không nguôi

mai kia mốt nọ nhớ người  
có ai ngồi đó khóc đời buồn hiu.

Cuộc đời hắn cũng bình thường như mọi người khác,cũng buồn vui lẫn lộn có khác chăng là vui thì... chút chút mà buồn thì... nhiều nhiều!Những vui buồn đó đôi khi ngồi nghĩ lại thấy đời người sao mà trầm luân quá đỗi!Mà hầu như những buồn thì... nhiều nhiều đó đa số đến từ...con tim mù lòa! Khổ thế!

Hiểu ra con tim mù lòa
thì đời cũng đã... chết cha ít nhiều!

Dĩ nhiên hắn cũng hiểu vui buồn của đời là trầm luân,nghiệp quả của con người muốn chạy trốn cũng... đừng hòng!(Không biết... xuống tóc đi tu có thoát không ta?)Vậy mà mỗi khi bị buồn... à lát xô hắn lại thấy(trăm lần như một!) con tim... rưng rức! Muốn chẩy chút ít... nước mắt cho lòng nguôi ngoai mà sao gắng hết sức cũng... huề vốn,không thấy"nước mắt vắn,nước mắt dài"gì hết trơn!

Chia nửa vui buồn

Những buồn vui ta bây giờ khép lại
chẳng chia cùng ai quạnh quẽ một mình
chút gió thổi giữa chiều oi mùa hạ
nằng lóe cuối trời rực rỡ bình minh

có khi lái xe đi qua đường John
gặp một người quen kêu tên mừng rỡ
tiếng gọi bay đi như từ cõi khác
lặng lẽ đi về vẩn vơ mình buồn

thỉnh thoảng nhắm mắt giữa đêm thênh thang
đọc thầm một câu thơ xưa ngày ấy
buồn bỗng ngoi lên như từ huyệt mộ
lệ không rơi mà cảm nhận hai hàng

ta giờ vui buồn chia thành hai nửa
nửa vui từ lâu biền biệt phương nào
còn lại cùng ta như lời trăn trối
nửa buồn bào dần một cõi hư hao.

Không hiểu bây giờ người ấy đang làm gì? Những lúc bên chồng có bao giờ biết trên cuộc đời này có người đôi lúc vẫn thường nhắm mắt mường tượng ra ai đó với dáng đi thon thả,nụ cười hồn nhiên,ánh mắt reo vui,bàn tay vẫy gọi rối rít,lời nói chân chất dễ thương,mái tóc ngắn gọn mượt mà,gương mặt với làn da mịn màng,hàm răng đều đặn trắng ngà! Đôi khi trong đêm trường lặng lẽ những mường tượng đó khi có,khi ... mất tiêu! chập chờn lúc tan,lúc hiện! Khổ thế!

Thút thít thiền sư.

Trời thì xanh hoa hồng thì đỏ
ta nhớ người khi tỏ khi lu
ví dầu tình lỡ thiên thu
buồn xui xuống tóc đi tu cam lòng

tu một kiếp mong quên một kiếp
nào dè đâu kiếp kiếp nhớ thêm
ngộ ra tình muốn tìm quên
là thôi cứ nhớ triền miên như thường

nhớ triền miên là liên miên nhớ
thức nhớ mười ngủ nhớ hai mươi
đêm nằm mơ thấy trăng trôi
thiền sư thút thít lệ rơi đầm đìa

cũng muốn hiểu vô thường là thế
mà lòng trần chẳng chịu thế theo
thôi thì nhắm mắt xin keo
thoát trần hay kiếp con heo cũng đành.

Một ngày nào đó thế gian không còn thấy thơ hắn đâu nữa,biệt tăm,biệt tích không một lời... trối trăn! Thì xin hiểu cho là"Buồn xui xuống tóc đi tu cam lòng!" Ở đâu đó trên cuộc đời này có một thiền sư mà những đêm nằm mơ thấy... trăng trôi! Chạnh lòng thiền sư thút thít lệ rơi đầm đìa!
Nam mô A Di Đà Phật! Cầu cho mọi thiện nam,tín nữ được bình yên không ai bị...con tim mù lòa của chính mình nằm mơ,tỉnh giấc lệ rơi đầm đìa như thút thít thiền sư.


hoàng bạch thước
(cabramatta 2015)

hoàng bạch thước

Tổng số bài gửi : 289
Join date : 11/11/2012

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết