Chữ Việt Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Kiếp làm chồng.

Go down

Kiếp làm chồng. Empty Kiếp làm chồng.

Bài gửi by hoàng bạch thước 10/11/2014, 12:09

Kiếp .... làm chồng.



Sau nhiều năm về làm chồng kiêm sai vặt tôi ngộ ra được một điều:vợ tôi luôn luôn đúng!lỡ chẳng may(điều chẳng may này vẫn thường xẩy ra!))mà vợ tôi không đúng thì dưới một góc cạnh nào đó,sau khi chiêm nghiệm thật kỹ càng điều không đúng này vẫn có vẻ đung đúng! nói thì giống như tôi đang là một triết gia ấm a ấm ớ, dài dòng văn tự để vỗ về an ủi cho cái số phận làm chồng kiêm sai vặt của mình,nhưng quả thật xin có đất trời chứng giám đời tôi không hề bầy chuyện điêu ngoa cho ai,hơn nữa ai đó lại là vợ mình thì .....trời xui cũng chả dám!
Bữa nọ!tôi được sai đi mua các thứ linh tinh để nấu bún riêu,một tờ giấy be bé xé ra từ đâu đó với những hàng chữ viết tháu không thua của bác sĩ mà muốn đọc cho hiểu có lẽ phải làm thầy bói kiêm chiêm tinh gia gieo quẻ âm dương cẩn thận,rồi thì đoán già đoán non may ra có thể một phần nào tạm thấu triệt những hàng chữ con gà như là.....con vịt của nàng!cũng hên là tôi đã được đọc và đoán rất nhiều những đơn đặt hàng như vậy nên......nhập tâm!năm may mười họa lỡ có lần nào chịu thua hỏi lại cho chắc ăn thì mười lần như một câu trả lời sẽ đại loại như thế này:
Trời!thi sĩ gì mà cà que thế (cà que là gì ta?) có mấy chữ cỏn con vậy mà cũng không hiểu sao anh yêu?
Tôi nghĩ(nghĩ thôi nha, chứ bố bảo cũng chẳng dám nói ra):trời ơi!hiểu chết liền, không hiểu mới hỏi chớ hiểu hỏi làm chi,hơn nữa cứ tạm cho tôi nhận vơ mình là thi sĩ đi thì thi sĩ với giấy vợ sai vặt đi chợ có gì liên quan với nhau đâu, đã có nhà thơ nào lấy chủ đề giấy vợ sai đi chợ để làm thơ chưa nhỉ?mà đã có bà vợ nào viết giấy cho chồng đi chợ dưới dạng thơ lục bát hay thất ngôn hay tự do chưa ta?
Bạt há!đó là hai chữ tôi chịu thua,lúc đầu tôi dại dột nghĩ chắc là một vị thuốc bắc ông dùng bà khen hay để tiềm hay ninh với heo hay gà nên rất ư là hí ha hí hửng,hỏi là để cho chắc cú thôi,chứ tôi biết vợ tôi chăm sóc chồng vô cùng chu đáo,kỹ lưỡng từ...... tiền kiếp lận!
nhưng khi nàng nói bạt há là gì thì tôi hoàn toàn bổ ngửa:
Bạc hà!
trời! bạc hà mà giáng bút thành bạt há cho đành đoạn,tự nhiên tôi nổi cáu(âm thầm nổi cáu thôi,chứ ăn nói vẫn lễ phép,nhỏ nhẹ như thường lệ):
Nấu bún riêu em mua bạc hà để làm gì?
Thì mua sẵn để mai mốt nấu canh chua.
Thôi thì cứ coi như canh chua thua nước mắm đi như lời một anh bạn thân dậy bảo.
Lái xe ra cabramatta kiếm chỗ đậu xong đâu vào đấy,tôi móc tờ giấy đi chợ ra coi lại lần chót cho chắc ăn:ba bịt bún khô,một hộp gia vị nấu bún riu lớn(nguyên văn chữ rồng lên phượng xuống nha chứ không phải tôi viết sai chính tả đâu)một vỉ trứng,một hộp huyết lớn,hai bịt đậu hũ chiên loại nhỏ,cà chua một ký,hành ngò ớt giá kinh giới tía tô bạt há,quá dễ!đại trượng phu như tôi chẳng qua tử vi có số thân cư thê nên không dám cãi mệnh trời đành phải núp bóng vợ và tập hãy cố vâng  lời mà sống lâu dần đời mình sẽ qua thôi,chớ mấy cái tiêu hành ớt tỏi này với tôi dễ như .......vâng lời vợ!
Làm chồng cho đáng tấm chồng
lên đoài đoài tĩnh xuống đông đông tàn
đi chợ phải rất đàng hoàng
cái nào cái nấy rõ ràng......cấm sai!
Hí ha hí hửng bê mọi thứ về trình diện,chắc chắn kỳ này chăm phần chăm sẽ được má bầy nhỏ xoa đầu khen chồng ngoan hơn.....cháu bác hồ!
Nhưng hỡi ơi!sau khi kiểm tra mọi thứ xong,nàng đưa mắt nhìn tôi bằng một ánh mắt.....vô cùng xa xăm,cực kỳ diệu vợi:
Trời đất ơi!anh mua chi tới hai bó tía tô mà kinh giới chỉ có hai bó vậy?
Thì em ghi tía tô,kinh giới anh mua mỗi thứ hai bó?
Trời đất!hằng ngày anh khôn liền đều đều mà sao kỳ này anh không khôn liền tí nào vậy?nấu bún riêu thì phải mua kinh giới nhiều hơn chút cỡ năm bó chẳng hạn còn tía tô thì mua một bó thôi là đủ rồi.
Tội nghiệp thằng bé cứ mãi điêu đứng thế này!tôi làm sao có thể khôn liền tới mức độ biết đoán già đoán non ra rằng nấu bún riêu thì phải mua 5 bó kinh giới và tía tô thì chỉ mua 1 bó khi mà trong giấy tờ ghi nôm na là tía tô và kinh giới?
Giận cứng cả qui lát,tôi tính nổi sùng la quảng la tiều mấy câu cho hả, nhưng kinh nghiệm xương máu của những lần ngu muội nổi sùng bất tử trước giúp tôi.......câm mồm kịp lúc!Hỡi các ông chồng già hay trẻ,mập hay ốm,giả khôn hay giả ngu,hãy định tâm thật kỹ càng để nghe tôi giải bầy kinh nghiệm vô cùng quí báu đến độ có thể ở đâu đó giữa biên giới sống và chết chỉ trong một....chớp mắt!
Rằng:
Không bao giờ giận dỗi để rồi nổi sùng với vợ dù lý do để nổi sùng rất là chính đáng,cực kỳ có lý!bởi vì hậu quả của những nóng nẩy ngu muội đó sẽ luôn luôn là......từ chết tới bị thương trầm trọng!người vợ yêu quí của chúng ta sẽ biểu diễn minh họa bài hát lạnh lùng đạt điểm mười!em nỡ lạnh lùng đến thế sao!tim anh tan nát từ hôm nào và rồi sau đó số phận bèo bọt của những ông chồng không thức thời chẳng những sẽ là.....riêng một góc trời mà còn hơn thế nữa để dễ dàng trở thành....riêng một góc giường!với nhịp độ thời gian thường là....có giới hạn hay vĩnh viễn tùy theo vui buồn mưa nắng bất chợt của.......những bà vợ đang sinh sống ở đất nữ hoàng!
Trở lại với kinh giới và tía tô của nấu bún riêu,tôi giả lả:
Ừ!anh không khôn liền thật,lần sau anh sẽ học hỏi kinh nghiệm này dể mua 5 bó kinh giới và 1 bó tía tô mỗi lần em nấu bún riêu nha!
Chuyện kinh giới,tía tô của nấu bún riêu cũng dần dần chìm vào lãng quên của dĩ vãng,nhà tôi vẫn là nhà tôi và tôi vẫn là chuyên gia sai vặt kiêm tài xế không lương đầy kinh nghiệm và cũng rất kinh niên!
Đời là vạn ngày sầu biết tìm vui chốn nào,nhạc nhiếc nghe riết rồi nhập tâm,bỗng một ngày nào đó thấy sao mà y chang đời thường!
Nhất là lại là đời thường của những ông chồng kiểm tài xế,kiêm sai vặt!Đôi khi được vợ dậy dỗ kịch liệt đến độ quá đáng tôi lại chạnh lòng thương nhớ cái thời độc thân tự do thoải mái,muốn làm gì thì làm chẳng ai nói hành nói tỏi hay cấm đoán này nọ,ôi cái thời bạn bè tụ họp văn nghệ văn gừng,ăn nói thoải mái,cái thời mà đám độc thân chúng ta vẫn thường diễu cợt những anh chăm chỉ cả đời quanh quẩn cơm nhà quà vợ rằng:
Trăm năm trong cõi người ta
làm chồng đều biết thụt ra thụt vào
chẳng hạn như bên nước Lào
làm chồng đều biết thụt vào thụt ra
rồi sang bên tận nước Nga
làm chồng cũng biết thụt ra thụt vào
nói chung bất cứ nước nào
làm chồng đều biết thụt vào thụt ra.
Đúng là gieo gió gặt bão!ngày xưa cười cợt,chọc ghẹo những anh chồng hiền lành,chăm chỉ bao nhiêu,bây giờ đến phiên mình....vào rọ gia đình trị bị trừng phạt đầy đủ thỏa đáng cả vốn lẫn lời bấy nhiêu!
Trăm năm trong cõi người ta
chữ cơm chữ phở rõ là ghét nhau
trải qua một cuộc nhức đầu
những điều trông thấy mà.....đau cái điền!
Mỗi lần có chuyện phải ra đường theo lệnh vợ sai bảo này nọ,tôi luôn luôn nhớ nằm lòng lời vợ dặn dò rằng:
Ra đường nhớ lời vợ nhà
phở là thuốc độc cơm là trường sanh
ăn cơm vừa bổ vừa lành
lỡ khi mắc nghẹn có canh húp liền
cơm nhà ví tựa như tiên
phở ngoài đường đã tốn tiền lại.....dơ!
Mà đám đàn ông cũng lạ!nhất là đám đàn ông kiêm chức làm chồng làm cha của cái thế giới ta bà vô cùng khổ đau cực kỳ đau khổ này!chắc có lẽ tại đớp cơm nhiều quá ngày này qua tháng khác thành ra ......mụ người!nên cứ lựa những chỗ có thuốc độc đâm đầu vào cho....chết bỏ!thuốc lá thì cháy phổi thi nhau phì phèo điếu này qua điếu khác,rượu bia thì cháy gan chén chú chén anh bất kể trời đất,thế nên biết đâm đầu vào phở là......cháy túi nhưng hầu như ông nào ông nấy đều mở hầu bao.......sẵn sàng!(sợ để lâu chậm trễ sẽ bị ........cháy hàng chăng?)
Nói cho cùng thì chỉ có mỗi vợ tôi là chí lý!đôi khi buổi sáng đám con nít đi học,đi làm hết trơn nhà chỉ còn chàng với thiếp là đúng lúc cho một cuộc đàm đạo này nọ mọi chuyện hầm bà làng xíu quách!mà nói là đàm đạo cho nó có vẻ phụ xướng phu tùy chứ thực tế là nàng vừa ngon miệng một món gì đó vừa giảng gia huấn ca và chàng ngồi nghe......răm rắp!thỉnh thoảng thêm mắm thêm muối bằng những liên từ vô thưởng vô phạt như:vậy hả,đúng vậy,ừ há,vân vân và vân vân...
Nói ra khỏi sợ đụng hàng
bên nàng tô bún bên chàng lon bia
nàng thì mọi chuyện tía lia
chàng thì lẳng lặng ngồi chia chuyện nàng!
làm chồng phải biết nể nang
vợ nói thì phải sẵn sàng ngồi nghe!
Tôi quên sao được buổi sáng hôm ấy!một buổi sáng đầy mưa rơi và gió lạnh,vợ tôi vừa giao hữu với tô bún mắm ngào ngạt vừa ngước nhìn tôi và......hùng hồn phát biểu:
Dạo này cái đám phở gà móng đỏ bên Việt Nam quậy dữ,mấy thằng cha già dịch ham gậm cỏ non về nạp mạng coi bộ hơi bị đông đảo.
Tôi ra vẻ tỉnh queo trình bầy một gương mặt vô cùng ngây thơ vô tội:
Vậy hả?
Mà nghĩ cũng kỳ cục,không hiểu phở hơn cơm cái gì mà mấy ông chồng hết ông này đến ông nọ thi nhau lao đầu vào cho chết chùm vậy ta?
Ừ thì chắc cũng có hơn cái gì đó chăng?
Đâu anh thử nói cái gì đó chăng là cái gì em nghe xem.
Cái này là anh đọc báo nghe người ta nói đó nha chứ hổng phải anh nói đâu nha.
Ừ thì anh cứ tự nhiên nói đi!vợ chồng trao đổi phải cởi mở và nhất là không được mang cái tôi vào câu chuyện mới được.
Được lời như mở tấm lòng tôi hí ha hí hửng mở lời:
Anh đọc báo văn nghệ thấy có ông nào đó viết bài cơm và phở món nào ngon hơn kết luận thế này:
Đàn ông ăn cơm đều đều
nhưng lại thích phở vì nhiều nước hơn!
Không dám nhiều nước hơn đâu!ai nói với anh là phở nhiều nước hơn cơm vậy?
Đo đó!anh đã nói với em rồi là cái này anh đọc ở trên báo văn nghệ thằng cha nào viết vớ va vớ vẩn như vậy chứ đâu phải anh nói đâu!
Đúng ra ông chủ bút phải kiểm duyệt cho vô thùng rác liền,nói sai bét sai be như vậy mà cũng đăng lên cho đành đoạn,đọc giả hiểu lầm dẫn tới tan cửa nát nhà,rõ là nhà báo nói láo ăn tiền, phở làm sao nhiều nước hơn cơm được cơ chứ?này nhé cơm ngoài món xào,món mặn còn có món canh nguyên một tô đầy đó là chưa kể lon bia ông chồng cầm chắc chắn trong tay lúc nào muốn nâng lên hay hạ xuống tùy tiện.
Tôi vội vàng chữa cháy:
Ừ đúng y chang như vậy,thằng cha nào viết bố láo,ba láp ba xàm quá em nhỉ?
Cơm nhà vợ nấu,nhặt từng hạt thóc,cục sạn,thịt rau cá hay bất cứ thứ gì đều hoàn toàn không bỏ một chút  hàn the,bột ngọt nào, ăn vào là không bổ ngang cũng bổ dọc,không nở trên cũng nở.......dưới!trong khi đó phở ngoài đường gió bụi,bột ngọt cả ký,đó là chưa kể khi nước phở cạn,dòm trước ngó sau không thấy ai đổ nguyên một chậu nước rửa bát vào cho......tha hồ mà ngọt ngào với đậm đà!
Ối giời ơi! vợ tôi có lý quá,hỡi những đấng ông chồng lỡ ngu si đần độn chạy theo phở ngoài đường mà quên cơm ở trong nhà hãy vểnh hai tai,banh hai mắt mà thấm nhuần lời giáo huấn cực kỳ rõ ràng vô cùng chí lý này mà tìm về mái nhà xưa để suốt đời cơm nhà quà vợ cho phải đạo...thờ bà.
Anh phải biết rằng(mỗi khi nhà tôi phát biểu anh phải biết rằng thì điều phát biểu đó có nghĩa là.......phải biết hoàn toàn,không có đúng sai hay ý kiến này nọ gì hết!)phở chỉ là món ăn chơi,mà đã là ăn chơi thì hoàn toàn không cần thiết,nếu không muốn nói là không nên đụng tới,tại sao? Đơn giản thôi là vì chẳng ai lấy ăn chơi làm quan trọng cả mà người khôn ngoan lúc nào cũng phải lấy cái ăn thật điển hình như cơm nhà làm cốt lõi,sống là phải biết nhìn xa trông rộng chứ không phải cứ chạy theo cái hào nhoáng,hời hợt bề ngoài.
Ông bà dậy rằng:
Vợ dậy là phải toàn tâm
đúng sai là chuyện dần dần tính sau!
ngày xưa ở bên nước Tàu
Khổng Tử còn nói dất lầu vợ tôi!
Đó thấy chưa, Khổng Tử là vạn thế sư biểu có nghĩa là bậc thầy của mọi đời,ấy thế mà còn phải thừa nhận vợ là số một nói chi chúng ta chỉ là bậc.....con cháu,đệ tử mấy chục đời của ngài!
Ca dao có câu rằng:
Ở đời có bốn cái ngu
làm mai gánh nợ gác cu cầm chầu
Sau khi được vợ giảng gia huấn ca về cơm và phở đâu vào đấy,trước sau như một ,xin phép ông bà,tổ tiên để được cải biên hai câu trên lại như sau:
Ở đời có bốn cái ngu
Độc thân cãi vợ cầm cu phở hoài!
Để tạm chấm dứt bài này,hẹn bài khác cũng liên quan đến cơm và phở xin cho người viết được nói một lời cuối cùng theo kiểu của bài hát......một lời cuối,một lời cuối cùng rồi thôi rằng:
Vợ là tiên là phật,là sức bật của ông già,là món quà của mãi mãi,là khuyến mãi của mọi hàng,là làng chàng thì đứt bóng,và cuối cùng là muốn....sống phải vâng lời!



hoàng bạch thước
(Cabramatta 2014)

hoàng bạch thước

Tổng số bài gửi : 287
Join date : 11/11/2012

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết